
Tuấn nắm chặt chiếc thẻ danh thiếp thông minh, một thiết bị mỏng manh có khả năng chiếu hình ảnh ba chiều về thông tin liên lạc và phát một giai điệu bắt tai khi kích hoạt. Anh đã dành hàng tháng trời để hoàn thiện nó, tin rằng nó sẽ khiến anh trở thành tâm điểm tại hội nghị khởi nghiệp. “Chiếc thẻ này sẽ tự networking thay tôi!” anh khoe với Minh, người bạn chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Tại hội nghị, Tuấn tiếp cận một nhóm nhà đầu tư. Với động tác đầy kịch tính, anh chạm vào thẻ. Nó sáng lên, hiển thị tên, email và mô hình 3D của logo công ty khởi nghiệp của anh—một chiếc bánh mì quay tròn. Các nhà đầu tư trầm trồ, ấn tượng. Nhưng rồi, thẻ bị lỗi, bất ngờ phát bản remix “Baby Shark” ở volume tối đa. Tuấn luống cuống tắt âm, nhưng thẻ lại tự động gọi điện cho các số liên lạc ngẫu nhiên, bao gồm cả mẹ anh, người hét qua loa: “Tuấn, con ăn cơm chưa?”
Đám đông phá lên cười, mặt Tuấn đỏ hơn tô bún bò Huế. Trong lúc tuyệt vọng, anh ném thẻ lên bàn, hy vọng cứu vãn bài thuyết trình. Nhưng thẻ lại hiểu nhầm từ “pitch” thành “switch” và chiếu một loạt ảnh thời thơ ấu đáng xấu hổ của Tuấn—bao gồm cả ảnh anh mặc đồ ngủ khủng long.
Bất ngờ thay, các nhà đầu tư lại thích thú. “Đây là bài thuyết trình đáng nhớ nhất chúng tôi từng thấy!” một người nói, lau nước mắt cười. Họ đề nghị gặp lại Tuấn, bị cuốn hút bởi năng lượng hỗn loạn và chiếc thẻ sáng tạo của anh. Minh, đứng nhìn từ xa, lẩm bẩm: “Chỉ có Tuấn mới biến một thất bại công nghệ thành chiến thắng.”
Đến cuối hội nghị, thẻ danh thiếp thông minh của Tuấn trở thành đề tài bàn tán—không phải vì công nghệ, mà vì sự hài hước ngoài ý muốn. Tuấn mỉm cười, đã bắt đầu lên kế hoạch cho phiên bản 2.0—có lẽ sẽ bớt bản remix “Baby Shark”.